Quay lại Blog cũ, những ngày tháng đầu tiên quay cuồng với cái tuổi trẻ con, as a <> in a <> ☺
Phải để tôi của tuổi 18 tôn trọng 14 tuổi tôi chứ =))
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
-Anh vẫn còn quan tâm a`?
Bất giác nhìn người ấy bằng một gương mặt lãnh đạm nhất có thể, nàng dửng dưng quay đi tránh khỏi ánh mắt nửa cười nửa cợt ấy...
Lặng nhìn bầu trời đang xám dần, cái màu sắc này, đặc biệt thật đấy! Đưa tay đón lấy từng giọt mưa bụi đang nhẹ nhàng rơi, nàng khẽ cười vs chính mình một cách vô thức. Mỏng manh quá! Nhỏ bé quá! Từ chiều qua đến giờ mưa bụi cứ rơi mãi, rơi một cách lặng lẽ, càng rơi càng nặng hạt, trong lòng phảng phất một cái gì đó, ko buồn cũng không vui, từ từ len lõi torng trái tim, vào các mạch máu rồi tản ra khắp cơ thể. Từ lâu rồi, những cảm giác đó đã không còn trong nàng nữa. Ko biết nó đã tan biến đi đâu, hay bỏ trốn ở ngóc ngách nào đó mà tìm mãi vẫn không thấy. Trái tim thì chắc là không rồi vì nàng biết bây giờ trái tim nàng đang trống rỗng, lạnh giá đến mức không còn cảm nhận được bất cứ cảm xúc nào. Những nụ cười cố gắng xuất hiện ngày càng ít đi rồi, nàng lại lo vẩn vơ nhỡ sau này mình không còn cười được nữa thì sao nhỉ? Cũng có thể lắm, vì người có thể khiến tâm trạng khó chịu của nàng tan biến, người duy nhất không ngại mấy trò trẻ con chỉ để chọc nàng cười..ha! Nói làm sao nhỉ? Không có lửa làm sao có khói? Nói gì đến chuyện tất cả đều là lỗi của nàng, tất cả...
-Mình là một đứa trẻ con!
Chính nàng đã từ bỏ trước, chính nàng đã buông tay trước. Không phải người đó..!
Đừng có lảng vảng như bóng ma xung quanh nàng vậy chứ! Cứ như là đang cố gây sự chú ý vậy!
Bất lực...
Thật sự ko biết con người đó đang để tâm cái j`..?
Lục lọi trong mớ ký ức hôm qua...
Đúng rồi, nàng đã khóc!
Không có gì, chỉ là khóc cho vui thôi...
Tự dưng thấy mình giống đứa tự kỷ 80%
Cũng may còn 20% bình thường...
Please... don't!
I need to forget so... don't!