Thứ Ba, 28 tháng 3, 2017

Có những ngày... trạng thái của bạn HIGH một cách kỳ lạ =)))
Tuỳ tiện chào hỏi, tuỳ tiện bắt chuyện, tuỳ tiện cười đùa, lại tuỳ tiện cho người ta số liên lạc =)))
Bạn bỗng dưng vui vẻ đến độ muốn đi khoe với cả thế giới =))) Rằng bạn đã có một ngày tuyệt vời như thế nào <3 font="">
Vốn dĩ vẫn dè dặt, bản tính sợ hãi và ngập ngừng đó bạn biết sẽ chẳng thể thay đổi được đâu, nhưng bạn lại cứ liều mạng nói, nói và nói. 
Bạn cũng rất thích được người khác lắng nghe mà.
Bạn cũng xứng đáng được cảm thông, chia sẻ mà.
Dù bạn rụt rè, dù bạn vẫn ngại ngùng, nhưng nếu trái tim thôi thúc bạn, thì cứ làm đi!!!
Con người tôi, thực chất là nạp năng lượng chính bởi những điều nhỏ nhặt ấy đấy ^^
Dũng cảm lên một chút nào, bước ra ngoài và khiêu chiến với thế giới, MAU !!! *đá*
Đó là cách yêu thương bản thân mình tốt nhất đấy nhóc ạ =)))




First Happy Hour - Seoul 2017/03/28

Thứ Sáu, 24 tháng 3, 2017

LIFE IN A WHOLE NEW SOCIETY

Không hề dễ dàng đâu... một chút cũng không!
Những điều tôi nghĩ là bình thường, là .. chả vấn đề, lại trở thành vấn đề trong mắt người khác...
Đặc biệt là khi .. bạn gặp toàn những người nhạy cảm thay vì những đứa trẻ vô tư :) như bạn :)))))
Cảm giác như bản thân đang làm gì đó trong vô thức và tự cô lập mình .....
Cảm giác như tôi dính phải cái gọi là "PHỐT THÁI ĐỘ" cmnr...
Con người sống không đơn giản như tôi nghĩ...
Tôi sẽ cố gắng thay đổi...
Nhưng có khi nào... tôi sẽ phải vì họ mà thay đổi cả chính bản thân mình không?
Không thay đổi thì những hiểu lầm vẫn tồn tại đó...
Thay đổi rồi, sẽ là tích cực, hay tiêu cực đây?
Mô la dô~~~~~~~
Nhưng mà... cũng cảm ơn người đã có thể dũng cảm nói ra những điều đó.
Một chút rối loạn cho ngày hôm nay ...
Seoul, 2017.03.24

Thứ Hai, 20 tháng 3, 2017

Viết cho tôi - Nguyễn Kim Vy của tuổi 19



Kết thúc 18 năm ... Nhắm mắt một cái, mở mắt ra đã thấy bản thân ở một nơi rất xa rất xa... Mơ mơ hồ hồ bước đi, mơ mơ hồ hồ quyết định, rồi cứ mơ mơ hồ hồ mà tiến tới ...
Sai sót, đơn độc, hoảng loạn, bối rối, sợ hãi, ngờ vực, trách móc, tủi thân, e ngại, thấp thỏm, hài lòng, thú vị...
Một thân một mình, vé máy bay trục trặc, hành lý quá khổ, lạc đường, hoang mang, ở nơi xa lạ với cái đầu đau âm ỉ, lại bị cảm nặng, đặt chân được vào tới KTX là cảm thấy bản thân đúng trâu bò...
Không ngất xỉu giữa đường, thật là trâu bò...
Nhưng ngẫm lại, bản thân thật không dễ dàng gì đi được đến bước này...
Một năm sau, lật giở lại những ký ức này, có lẽ sẽ chỉ xem chúng là chuyện-đã-qua.
Là những điều mà chúng ta mỗi lần nhắc tới đều sẽ cười xoà, huyên thuyên kể lại như thể đang kể chuyện của người khác.
Như khi chuẩn bị thi ĐH, ròng rã ôn tập mấy tháng trời, vào phòng thi ngồi rồi, vèo 1 cái, mấy tiếng đồng hồ trôi qua, bước ra lập tức cảm thấy nó thực chất, chẳng hề to tát như mình nghĩ!
Bạn có cảm thấy như thế không?
Ngày hôm nay, trùng hợp kì lạ lại chính là ngày hôm nay, vì một clip Mother's Dish trong bài giảng Christianity & the World ( tới giờ tôi vẫn không hiểu tại sao giáo sư lại mở cái đó 😣 ), nhìn những bà mẹ Hàn lặn lội đến nước Úc xa xôi, tận tay làm bữa cơm cho đứa con quý giá của họ... Trong khoảnh khắc tầm mắt tôi mờ đi ... Không dám ngẩng đầu lên nhìn tiếp... Đột nhiên, rộn rạo những tiếng sụt sịt mũi của các bạn người Hàn xung quanh ... Đúng vậy, tôi có quyền khóc mà... !
Mỗi người đều có nỗi khổ của riêng họ ...
Đừng ghen tị với những điều họ có, làm sao ta biết họ đã trải qua những gì để có thể đạt được những điều đó?
Tôi không phải là người duy nhất, bạn cũng không phải là người duy nhất...
Vậy nên, cứ than vãn đi, cứ vật vã khóc lóc đi...
Rồi sau đó dũng cảm kiên cường hơn một chút, quay lại chịu đựng lấy những gì bản thân đã lựa chọn!!!
Tôi của tuổi 19 à...
Dũng cảm lên... Kiên cường lên... Tôi của hiện tại đã đưa cô đến được cánh cổng này... đã rất vất vả rồi đấy! Tuyệt đối không được bỏ cuộc... Tuyệt đối không được thoái thác... Hãy tận hưởng những gì tôi đã đem đến cho cô, một cách thật xứng đáng... Cô có thể yếu đuối, có thể khóc lóc nếu cô muốn... Nhưng hãy nhớ, tôi đã nỗ lực thế nào mới đi đến ngày hôm nay...
Mau học hỏi và giao tiếp với các bạn ở đây! Mau đi khám phá những vùng đất thú vị nào! Mau tìm được một công việc làm thêm đầu tiên nữa chứ! Mau đi thực hiện ước mơ của mình đi!!! Để ba mẹ có thể ngẩng cao đầu! Để mai này họ có thể đặt chân đến mọi nơi mà họ muốn! Để bản thân về sau sau nữa không bao giờ phải hối hận!
Và...
Kim Vy của tuổi 19 à! Hãy trưởng thành thật tốt nhé! 🙂

"Trưởng thành, thật ra không phải là dáng dấp dời non lấp bể, mà là bóc tơ rút kén, vào lúc bạn không biết gì từ từ biến thành một hình hài khác."
Seoul, 2017/03/21 - 00:00


Chủ Nhật, 19 tháng 3, 2017

Quay lại Blog cũ, những ngày tháng đầu tiên quay cuồng với cái tuổi trẻ con, as a <> in a <> ☺
Phải để tôi của tuổi 18 tôn trọng 14 tuổi tôi chứ =))
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
-Anh vẫn còn quan tâm a`?

Bất giác nhìn người ấy bằng một gương mặt lãnh đạm nhất có thể, nàng dửng dưng quay đi tránh khỏi ánh mắt nửa cười nửa cợt ấy...
Lặng nhìn bầu trời đang xám dần, cái màu sắc này, đặc biệt thật đấy! Đưa tay đón lấy từng giọt mưa bụi đang nhẹ nhàng rơi, nàng khẽ cười vs chính mình một cách vô thức. Mỏng manh quá! Nhỏ bé quá! Từ chiều qua đến giờ mưa bụi cứ rơi mãi, rơi một cách lặng lẽ, càng rơi càng nặng hạt, trong lòng phảng phất một cái gì đó, ko buồn cũng không vui, từ từ len lõi torng trái tim, vào các mạch máu rồi tản ra khắp cơ thể. Từ lâu rồi, những cảm giác đó đã không còn trong nàng nữa. Ko biết nó đã tan biến đi đâu, hay bỏ trốn ở ngóc ngách nào đó mà tìm mãi vẫn không thấy. Trái tim thì chắc là không rồi vì nàng biết bây giờ trái tim nàng đang trống rỗng, lạnh giá đến mức không còn cảm nhận được bất cứ cảm xúc nào. Những nụ cười cố gắng xuất hiện ngày càng ít đi rồi, nàng lại lo vẩn vơ nhỡ sau này mình không còn cười được nữa thì sao nhỉ? Cũng có thể lắm, vì người có thể khiến tâm trạng khó chịu của nàng tan biến, người duy nhất không ngại mấy trò trẻ con chỉ để chọc nàng cười..ha! Nói làm sao nhỉ? Không có lửa làm sao có khói? Nói gì đến chuyện tất cả đều là lỗi của nàng, tất cả...
-Mình là một đứa trẻ con!
Chính nàng đã từ bỏ trước, chính nàng đã buông tay trước. Không phải người đó..!


Đừng có lảng vảng như bóng ma xung quanh nàng vậy chứ! Cứ như là đang cố gây sự chú ý vậy!
Bất lực...
Thật sự ko biết con người đó đang để tâm cái j`..?

Lục lọi trong mớ ký ức hôm qua...
Đúng rồi, nàng đã khóc!
Không có gì, chỉ là khóc cho vui thôi...
Tự dưng thấy mình giống đứa tự kỷ 80%
Cũng may còn 20% bình thường...

Please... don't!
I need to forget so... don't!














Nhánh hồng mai dành tặng người quân tử - Lang Nha Bảng

Lang Nha Bảng [琅琊榜] - Nirvana in Fire 2015 Nguyên tác: Lang Nha Bảng - Hải Yến Sản xuất: Chính Ngọ Dương Quang Đạo diễn: Khổng Sênh, ...